Nỗi buồn cô đơn
Nỗi buồn cô gái cô đơn
Đăm chiêu suy nghĩ
nguồn cơn thế nào
Khi xưa đang độ má
đào
Nhiều anh ướm hỏi ra
vào vây quanh
Nhưng em chỉ thích áo
xanh
Ra đi đánh giặc Khe
Sanh không về
Chỉ vì giữ vững lời
thề
Cho nên cuộc sống bốn
bề vắng tanh
Em luôn mong nhớ về
anh
Bao nhiêu kỉ niệm bức
tranh ùa về
Tình yêu tuổi trẻ lời
thề
Bao giờ hết giặc anh
về với em
Ước mong nhận được
con tem
Em cùng với mẹ để đem
anh về./
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét