S ự T í c h
Q u a n g T r e o t r á i B ư ở i
Chuyện rằng từ rất xa xưa
Loài người khi ấy vẫn chưa mặc gì
Đàn ông quấn khố xếch si
Đàn bà thì vẫn để ty ra ngoài
Thế rồi có một chàng trai
Xót thương cô vợ nghĩ hoài chẳng ra
Lấy gì che ngực vợ ta
Không thì chảy xệ xuống bà nó chân
Đông tàn rồi lại sang xuân
Cứ khâu yếm lót mấy lần chửa xong
Lay hoay anh cứ khóc ròng
Bỗng nhiên có một cụ ông hiện hình
Làm sao than thở linh tinh
Vì đâu con khóc
sự tình ra sao
Chàng trai cất tiếng thì thào
Kể ra suy nghĩ ước ao của mình
Cái thằng ngộ vãi đến kinh
Nhưng mà thương vợ nặng tình quá cơ
Bụt đành phác họa sơ sơ
Một đôi quang gánh bất ngờ hò reo
Đúng rồi một bộ quang treo
Đây hình con cứ nhìn theo mà làm
Thế rồi từ đấy nước Nam
Chị em ta biết cách làm Coóc xê
Từ già chí trẻ đều mê
Bưởi cam xôi mướp thỏa thê treo vào
Mấy ông dân tộc bên Lào
Sang Việt Nam thấy bà nào cũng đeo
Trợn tròn trố mắt nhìn theo
Ơ hay họ mặc quang treo gọn gàng
Hỏi mua một cái làm hàng
Mang về để tặng các nàng noọng lai
Gái Lào từ đó chẳng ai
Thả rông cặp mướp xệ dài đong đưa
Lăm vông nhảy múa sáng trưa
Cô nào cũng đẹp như chưa có chồng
Mấy ông Campot tồng ngồng
Thấy hay thấy đẹp đêm đông rình mò
Chôm về một cái thật to
Khâu theo một đống tặng cho các bà
Đeo quang thấy đẹp hò la
Các bà các chị nhà ta vui mừng
Áp sa ra múa tưng bừng
Họ đâu có biết áo từng sinh ra
Bắt đầu từ nước Việt ta
Bao nhiêu nước khác thế mà lan ra
Thái lan , Ấn độ, Myanma
Học theo cải tiến gọi là Xu chiêng
Viết dài quá sợ hết thiêng
Thế thôi kể nữa tháng giêng chưa vừa
Sự tích như vậy rõ chưa
Cuối tuần vui chút đong đưa .... Cấm cười .!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét