Chiều trên quê hương
Mang
câu lục bát che đầu tránh mưa
Bạn bè trà sớm tửu trưa
Chẳng
còn thấy bóng người xưa một thời
Chùa
triền phá sạch lâu
rồi
Mõ
nghe khoan nhặt một
đời đã quên
Tìm
đâu ngọn gió qua vườn
Hoa đua sắc thắm bướm vờn bay kiêu
Triền
đê vắng tiếng sáo diều
Đường làng thay đổi người về lưa thưa
Giếng
làng hoa súng đong đưa
Cây đa che bóng buổi trưa xanh rì
Làng quê lên Phố thành thì
Quê hương còn lại những gì trong mơ ./
Giếng
làng một mảnh hồn quê
Mấy ai còn nhớ giếng làng nữa không ạ!
Hình ảnh giếng nước ngày xưa đã gợi lại trong tâm trí Tôi nhiều kỉ niệm về tuổi
thơ. Ngày xưa, Làng Phúc Thượng
ta có 2 cái giếng và Đình làng rất to, trải qua bao thời gian, biến cố và thăng trầm của lịch sử, giờ
đây tôi mong muốn Giếng
làng được tái tạo lại, tuy nó không còn giữ vẻ đẹp tự
nhiên và hoang sơ, mộc mạc và bình dị như ngày xưa. Chắc hẳn thế hệ đi trước vẫn còn nhiều kỉ niệm đọng lại không bao giờ
quên ...
Và Sau đây,
Tôi xin phép được gợi lại về hình ảnh quen thuộc đến các bạn :
1. Thuở nhỏ
trong các trò chơi dân gian, tụ tập bạn bè cùng trang lứa, người ta thường hay đố
nhau “Vừa bằng một cái
nong nia / Cả làng gánh nước nong kia vẫn còn” để nêu lên
hình ảnh của cái giếng quê thân thuộc, gắn bó mật thiết với đời sống con người.
Và để bày tỏ tình cảm người ta cũng lấy cái giếng ra để mà so sánh, ví von: “Giếng sâu anh
nối dây dài/Ai ngờ giếng cạn anh tiếc hoài sợi dây”. Hoặc ám chỉ trí tuệ của
người con gái, con trai, ca dao xưa có câu: “Đàn ông nông nổi giếng khơi/ Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”…
Cái giếng làng gần gũi, quen
thuộc với con người từ tuổi ấu thơ cho đến khi đầu bạc răng long. Con người sống
và sinh hoạt là nhờ vào nước của giếng làng. Bên cạnh cái giếng nước thân thương đã có những mối tình trai
gái chớm nở, đơm hoa kết trái và có cả những mối tình nhạt nhòa, phôi pha theo
năm tháng. Song nhắc đến cái giếng làng, chắc hẳn
không ai có thể quên…
Nước giếng dùng để ăn, uống, sinh hoạt tắm giặt hằng
ngày. Giếng nước còn khiến các cô gái quê trắng da, dài tóc… làm say mê những
chàng trai mới lớn, mỗi ngày dừng chân ngong ngóng một bóng dáng ai đang múc nước hoặc
thoăn thoắt gánh đôi thùng nước sóng sánh, sải bước trên đường làng về nhà.
Những chị, những
mẹ, rồi những người bà… ngày giỗ chạp, hay ngày lễ tết thường quây quần chung
quanh cái giếng, vừa lấy nước, vừa sửa soạn rau trái, râm ran những câu chuyện
giá cả, mùa màng và cả những câu chuyện thầm kín trong gia đình.
2. Những cái
giếng quê ngày nào, bây giờ bỏ không. Người ta khoan máy nước và gắn thêm mô
tơ bơm nước, nối bằng những ống nhựa PV, bơm nước vào tận sân nhà, căn bếp hoặc
lên thùng chứa ở trên cao. Mọi người rất ít khi ra đến giếng nước. Nên giếng nước bị
bỏ hoang theo năm tháng, cây hoa Sen hoặc cây hoa Súng mọc lút um
tùm trong cái giếng
làng, không lấp đi, cứ để mặc với thời gian, bởi đã có những cái giếng khoan tiện
lợi… Con người xa dần với cái giếng một thời gần gũi thân quen, lúc nào cũng ấm
áp hơi người và tiếng cười vui rộn rã… Liệu có một lúc nào đó, sẽ không còn những
cái giếng đào? Và còn ai biết được vì sao người ta hay nói “Ếch ngồi đáy giếng”?
Còn có ai thèm vục mặt vào gàu nước giếng vừa mới kéo lên, mát lạnh, trong lành
vào những trưa trời nóng, nghe “cái đã” ngấm vào từng thớ thịt, mát rượi cả
lòng…
Dù đã xa quê
hương, nhưng trong Tôi vẫn luôn hướng về quê nhà, nơi có Giếng nước , Dòng sông
đã từng gắn liền với tuổi thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét