Nhớ quê
Bảy mươi mùa lá thu rơi
Dòng
đời xuôi ngược nỗi trôi dặm đường
Giọt
mưa tí tách đêm trường
Mùa
ngâu xứ lạ mãi thương quê nghèo
Sinh
thời gặp buổi gieo neo
Mẹ
Cha vất vả chống chèo gió sương
Nhà
tôi xưa cạnh mái trường
Tuổi
thơ hiếu động tôi thường
qua chơi
Cùng
nhau nhặt quả sung rơi
Xoa
xoa vạt áo thế rồi nhai
luôn
Sân
trường có một cây sung
To
cao nên rể bám vùng đất to
Các
anh các chị học trò
Giờ
ra chơi lại ném cho rụng đầy
Khuôn
viên rợp mát cả ngày
Nghe
Ông tôi kể trước đây cạnh chùa
Không
gian tỉnh lặng bốn mùa
Người
xưa hay gọi ngôi Chùa làng ban
Linh
thiêng hồn Chúa đại ngàn
Luôn
luôn giữ mãi bình an cho làng
Có đôi con vịt mầu vàng
Thấy hay im lặng tôi càng lắng
nghe
Nhưng mà con vịt bị què
Nếu ai yếu vía mới nghe rùng mình
Lắng nghe cho hết sự tình
Vào
năm cải cách quê mình phá đi
Do
không hiểu biết chi li
Mất đi lể tục uy nghi của làng
Bảy mươi mùa lá thu vàng
Mỗi lần ngâu đến nhớ làng miền quê ./
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét